Khi mai vàng nở rộ sắc màu rực rỡ, và trên những cành nhánh cằn khô đã nhu nhú những mầm lá non tơ, mỏng manh như lụa… Rồi những cánh hoa rụng rơi lả tả, trải vàng lối đi những ngõ vắng, trong những khu vườn tĩnh lặng nhuộm vàng sắc nắng... Xuân về!
Vào xuân, cỏ cây xinh tươi một màu xanh biếc! Gió xuân mát lành gợi nhớ những mùa xuân đã đi qua… Buổi chiều, nắng xuân nhuốm chút buồn man mác của những ngày vui trôi nhanh.
Mùa xuân ở đồng bằng đẹp như trong tranh. Lúa trổ đòng mơn mởn. Trong mái ngói âm dương hoặc trong những căn nhà khang trang hiện đại, khuất trong màu xanh, chìm trong nắng vàng, thường thấy những vệt khói bếp bốc lên, đôi khi có cả mùi khô, cá nướng thơm quyến rũ lạ kỳ! Những cô thôn nữ ngày nay da dẻ không còn sạm nắng như xưa; các cô xinh đẹp, trắng trẻo, má hồng, mắt long lanh mang bao ước vọng tình yêu trong mùa xuân mới. Con gái ở đồng, ở ruộng bây giờ thành học trò, sinh viên nhiều lắm! Chuyện “tát nước đầu đình” hoặc hò thi “cấy vần công” chỉ còn là những chuyện cổ tích dân gian đã theo những mùa xuân lùi sâu vào dĩ vãng...
Những cậu bé, cô bé mắt đen như hạt nhãn, tóc vàng lơ thơ, áo quần mới tinh còn lằn xếp, thường đi từng tốp, ghé các hàng quán cóc ăn trứng vịt lộn, bún riêu cua, ít tiền hơn thì uống đá me, đá đậu. Các cô, các cậu ngây thơ, say mê xem ảo thuật với các trò biến giấy thành tiền, nuốt lưỡi lam, biến gà thành bồ câu…
Ôi ! Có phải ấy là tuổi thơ ngày xưa của mình không mà đôi khi nghe
lòng xao xuyến lạ kỳ!? Thời thơ ấu dưới mái gia đình có mẹ, có cha, có
anh, chị, em của ta lại hiện về trước mắt như mới vừa hôm qua...
Thời gian như dòng sông chảy xuôi ra biển cả mênh mông. Có một khoảnh
khắc ngắn ngủi nào đó, một buổi chiều tàn hoặc khi vừa tỉnh dậy sau một
giấc mơ, ở một nơi chốn nào, ta chạnh nhớ da diết về quê hương, cố
quán: một góc phố, một con đường, một làng quê đã xa xôi, cách trở…
Ta đứng trên cầu ngóng theo, tiếc nuối, âm ức, thầm giận, trách thời
gian sao quá đỗi vô tình! Vô tình hơn cả người mà ta lần đầu thầm yêu,
trộm nhớ. Có khi bất ngờ ta gặp lại người ấy, nhưng tiế ng yêu đã muộn
màng, đau đáu rồi nhàn nhạt như màu nắng cuối xuân. Chẳng bao giờ, có ai
níu được thời gian ở lại.
Đêm xuân lành lạnh với chút rét dịu dàng, làm cho người ta thèm hơi
ấm tình yêu. Buổi sáng mùa xuân - cỏ hoa xinh tươi, vạn vật hân hoan
trong nắng mới. Chiều xuân, gợi man mác những nỗi niềm vấn vương…
Mùa xuân của đất trời thì mỗi năm lại trở về. Mùa xuân của mỗi người thì ra đi mải miết...
Vào xuân, cỏ cây xinh tươi một màu xanh biếc! Gió xuân mát lành gợi nhớ những mùa xuân đã đi qua… Buổi chiều, nắng xuân nhuốm chút buồn man mác của những ngày vui trôi nhanh.
Mùa xuân ở đồng bằng đẹp như trong tranh. Lúa trổ đòng mơn mởn. Trong mái ngói âm dương hoặc trong những căn nhà khang trang hiện đại, khuất trong màu xanh, chìm trong nắng vàng, thường thấy những vệt khói bếp bốc lên, đôi khi có cả mùi khô, cá nướng thơm quyến rũ lạ kỳ! Những cô thôn nữ ngày nay da dẻ không còn sạm nắng như xưa; các cô xinh đẹp, trắng trẻo, má hồng, mắt long lanh mang bao ước vọng tình yêu trong mùa xuân mới. Con gái ở đồng, ở ruộng bây giờ thành học trò, sinh viên nhiều lắm! Chuyện “tát nước đầu đình” hoặc hò thi “cấy vần công” chỉ còn là những chuyện cổ tích dân gian đã theo những mùa xuân lùi sâu vào dĩ vãng...
Những cậu bé, cô bé mắt đen như hạt nhãn, tóc vàng lơ thơ, áo quần mới tinh còn lằn xếp, thường đi từng tốp, ghé các hàng quán cóc ăn trứng vịt lộn, bún riêu cua, ít tiền hơn thì uống đá me, đá đậu. Các cô, các cậu ngây thơ, say mê xem ảo thuật với các trò biến giấy thành tiền, nuốt lưỡi lam, biến gà thành bồ câu…
Ôi ! Có phải ấy là tuổi thơ ngày xưa của mình không mà đôi khi nghe
lòng xao xuyến lạ kỳ!? Thời thơ ấu dưới mái gia đình có mẹ, có cha, có
anh, chị, em của ta lại hiện về trước mắt như mới vừa hôm qua...
Thời gian như dòng sông chảy xuôi ra biển cả mênh mông. Có một khoảnh
khắc ngắn ngủi nào đó, một buổi chiều tàn hoặc khi vừa tỉnh dậy sau một
giấc mơ, ở một nơi chốn nào, ta chạnh nhớ da diết về quê hương, cố
quán: một góc phố, một con đường, một làng quê đã xa xôi, cách trở…
Ta đứng trên cầu ngóng theo, tiếc nuối, âm ức, thầm giận, trách thời
gian sao quá đỗi vô tình! Vô tình hơn cả người mà ta lần đầu thầm yêu,
trộm nhớ. Có khi bất ngờ ta gặp lại người ấy, nhưng tiế ng yêu đã muộn
màng, đau đáu rồi nhàn nhạt như màu nắng cuối xuân. Chẳng bao giờ, có ai
níu được thời gian ở lại.
Đêm xuân lành lạnh với chút rét dịu dàng, làm cho người ta thèm hơi
ấm tình yêu. Buổi sáng mùa xuân - cỏ hoa xinh tươi, vạn vật hân hoan
trong nắng mới. Chiều xuân, gợi man mác những nỗi niềm vấn vương…
Mùa xuân của đất trời thì mỗi năm lại trở về. Mùa xuân của mỗi người thì ra đi mải miết...